Ngày đăng : 09/05/2013

Sống chậm với một trang sách, một ly cà phê


Cuộc sống bận rộn, con người mắc kẹt trong công việc, áp lực và đôi khi là sự bế tắc. Người ta không còn một chút hứng thú để nghĩ về một khoảnh khắc lãng mạn, đọc một cuốn sách thậm chí một trang sách, hay nhâm nhi một tách cà phê thưởng thức một không gian an lành, ngập tràn hương vị cuộc sống đang hiện hữu quanh mình.

Ở bên cạnh tôi vẫn có những cuộc đời thật nhạt. Những ai đó buổi sáng lục tục dậy nấu gì đó ăn; vội vội vàng vàng đến công sở, làm nhì nhằng vài việc, không cần quan tâm đến hiệu quả; trưa túc tắc cơm bụi vỉa hè; xong đâu đó ngả lưng ra ghế hoặc gục đầu vào bàn ngủ; chiều tỉnh dậy vươn vai, ngáp ngáp vài cái cho tỉnh; rồi lại sắp xếp làm vài việc nhì nhằng gì đó, chờ hết giờ để về đi chợ, đón con và lo bữa tối. Cơm nước xong lại lau chùi dọn dẹp nhà cửa, hết việc thì cũng ngót nghét hết buổi tối rồi, bèn lăn ra ngủ. Ngày cứ qua ngày như thế, tháng cứ qua tháng như thế, chợt giật mình nhìn lại, thấy đời đã vợi hết mọi nguồn vui.

Ở bên cạnh tôi cũng lại có những cuộc đời quá ư bận rộn. Làm việc, làm việc, làm việc như điên; chồng chất, bị sai khiến bởi chính đồng tiền mà mình kiếm được. Mở mắt đã bực bội, ức chế vì công việc không thông; buổi trưa đến ăn bữa cơm không ngon vì những cú điện thoại công việc bất tận; tối đang định ngả lưng, lại bật dậy với một ý tưởng kiếm tiền mới… Quay cuồng.

Đó dường như là những con người chưa biết tự quý bản thân mình. Ta đang hành hạ từng thời khắc quý giá của cuộc đời mà không hề biết. Ta không hề nghĩ dành ra một khoảng thời gian nhỏ nhoi của mỗi ngày để đọc một cuốn sách mới, xem một bộ phim mới, thưởng thức một bản nhạc hay, nhâm nhi một ly cà phê ưng ý.

Không phải vô lý do khi các nhà sản xuất cà phê liên tục tìm ra các dạng thưởng thức cà phê mới, vì cái đích đạt đến cuối cùng của họ vẫn là cố gắng đem lại một cuộc sống ý nghĩa cho mỗi người.

Hôm trước tôi vô tình được thưởng thức một ly cà phê tươi “made in Vietnam” của Trung Nguyên, thấy lạ lùng vì sức sáng tạo của con người. Cũng là cà phê Buôn Ma Thuột vậy thôi, mà sao mỗi kiểu uống lại có một hấp lực gây bất ngờ đến vậy. Ấy cũng là bởi cuộc sống con người sợ nhất là sự nhàm chán, sự vô nghĩa; sợ nhất là sản sinh ra những cỗ máy mang tên “con người”; nên sáng tạo, sáng tạo không ngừng mới là điều vô giá và cần thiết.

Hãy bồi bổ cho chất lượng cuộc sống mỗi ngày, vì biết sống một ngày chất lượng sẽ thêm hứng thú để sáng tạo sống một chuỗi ngày thi vị và sinh động hơn. Sống chậm cũng là cách hồi sinh mình, khám phá mình.

Phú Nghĩa
Báo: CAND